Gánh Mẹ. Cảm ơn Juupower đã giúp tôi làm được điều ấy!
Chào cả nhà, lại là mình đây!
Hôm nay mình sẽ chia sẻ vài dòng tâm sự cũng như những điều mình làm được nhờ môi trường KDOL tại Juupower.
Mục đích không phải muốn khoe những gì mình đã làm được tại Juupower mà là muốn tiếp thêm chút niềm tin, động lực cho những bạn trẻ giống mình muốn thay đổi, muốn báo Hiếu hoặc lo một điều gì đó cho Gia đình mình.
Thì các bạn HÃY VỮNG TIN NHA. Vì CHẮC CHẮN CÁC BẠN SẼ LÀM ĐƯỢC CHỈ CẦN KIÊN TRÌ, VƯỢT QUA VÀ NỔ LỰC HẾT SỨC
Trước khi vào đôi dòng tự sự của mình, mình muốn gửi đến các bạn một vào dòng trong lời bài hát “ Gánh Mẹ”
“ Cho con gánh Mẹ một lần,
Cả đời Mẹ đã tảo tần gánh con
Cho con gánh mẹ đầu non
Cả lòng Mẹ đã gánh con biển trời...
Ngày xưa Mẹ gánh à ơi
Con xin gánh lại những lời Mẹ ru.
Đường đời sương gió mịt mù
Vì con hạnh phúc chẳng từ gian nan...
.
.
Cho con .. gánh cả đôi vai,
Thân cò lặng lội sớm mai vai gầy
Mẹ già lá sắp xa cây
Lỡ đâu lá rụng tội này gánh sao?
.
.
Bông Hồng cài áo đúng nơi
Đâu bằng Bông Hiếu giữa trời bao la... “
Khi nghe bài hát này xong, nó nhắc nhớ mình quay lại những năm tháng xưa cũ...
“ Mình sinh ra và lớn lên ở huyện nhỏ ở Bình Dương. Ba Mẹ mình là công nhân cạo mủ. Nói tới đây các anh chị đã hình dung được nghề nuôi mình lớn chưa?
Nếu chưa thì hãy kiên trì đọc tiếp vài dòng nữa nhé!
Mình còn nhớ lúc nhỏ cứ trời chưa sáng là Ba Mẹ đã gọi mình dậy, chuẩn bị và đi làm cùng.
Nói đi làm cùng nhưng thực chất là ở nhà không ai coi mình nên Ba Mẹ phải điệu mình đi làm cùng.
Ra đến nơi, Ba Mẹ căng cho mình 1 cái võng sau trùm lên 1 cái mùng, đốt nhang muỗi và cho mình chui vào ngủ tiếp còn Ba Mẹ thì bắt đầu xắn tay vào việc...
Và cứ ngày này trôi qua tháng lại đến... Mình lớn lên cùng lô cao su và Sự khổ nhọc của Ba Mẹ.
Mình là con nhà lính nên được Ba Mẹ huấn luyện từ nhỏ.
Từ nhỏ mình đã phải học cách bóc mủ dây, đi dắt mủ vào những ngày mưa bão, bóc chén, trút mủ, gỡ mủ đất...
Lên cấp 2 mình đã có thể xách được 1 Xô 21 lít để đi trút mủ...
Lên cấp 3 nếu mình muốn đến trường sớm thì mình phải dậy 4h sáng chuẩn bị đồ để vào lô bóc mủ chén.
Bạn cứ thử nghĩ 1 đứa con gái 1 thân 1 mình đi vào lỗi cao su không 1 bóng người vào lúc 4h sáng.
Bạn có sợ không? Còn mình thì vừa đi vừa niệm Phật. Một phần sợ ma chết, một phần sợ má sống và mình cứ phải mang nổi sợ ấy liên tục trong 3 năm cấp 3
sau khi mình bóc chén xong mình về nhà sửa soạn cho 2 em, đưa 2 em đi học sau đó mới tới lượt mình.
Và kết cục là đi trễ nhiều hơn đi sớm.
Những điều mình kể ở trên là trong điều kiện thời tiết tốt nha mấy bạn chưa kể mưa bất chợt hoặc bão, ấp thấp nhiệt đới... những thời điểm đó rất kinh khủng vì
NGƯỜI PHẢI CHẠY ĐUA VỚI TRỜI!
Và cứ thế tuổi thơ của mình cứ trôi qua, quanh quẩn với gốc cao su.
Mình còn nhớ rất rõ vào ngày tổng kết học kì của lớp 6 mình rất muốn đi Địa Đạo Củ Chi chơi với những bạn cùng lớp nên mình đã xin Mẹ rất lâu và rồi Mẹ cũng chịu.
Ngày hôm đó, mình phải dậy sớm để quét nhà, quét sân, rửa chén, đi quán mua đồ ăn và về nấu nướng xong xuôi thì mình mới đi dự Lễ tổng kết.
Ấy vậy mà khi đi về mình vẫn bị Mẹ la cho một trận vì không ra phụ Mẹ trút mủ. Lúc đó mình ức lắm, bực lắm
Mình nghĩ tại sao mình phải khổ như vậy trong khi đó những đứa bạn mình còn được đưa rước đi học thì mình đã phải tự đi xe đạp từ lớp 1.
Khi ấy mình cứ trách và trách nhưng sau này lớn lên, ra đời bương chảy ( chính thức mình nhận ra là khi cộng tác tại Juupower) thì đã hiểu và thương Ba Mẹ nhiều hơn!
Ba Mẹ mình đã khổ 1 đời để lo cho mình, chắt chịu từng đồng để cho mình ăn học vậy mà mình cứ trách...
Mình nhớ có 1 lần mình về quê, để tránh làm phiền Ba Mẹ phải đi rước nên mình xin quá giang đi về.
Về đến nhà, mình bước vào cảnh đập vào mắt mình là cảnh Ba mình nằm thở rất nặng nhọc, người thì gầy, mặt thì hốc hác vì mệt và chưa ăn uống gì chỉ dám chợp mắt 1 chút để có sức chiều đi làm tiếp.
Thấy được cảnh tượng đấy mình không cầm được nước mắt và tự hứa với lòng mình là mình cần làm gì đó để phụ giúp ba mẹ, cho mẹ được Khoẻ hơn chút.
Hoặc ít nhất mình cũng tự lo cho mình được để ba mẹ bớt phần gánh nặng vì sau mình còn 2 người em trai nữa.
.... ( đang hồi tưởng lại )
Chớp mắt cũng đã 5 năm kể từ những lần đầu có Lối Suy Nghĩ này.
Thời điểm hạt giống này được gieo vào lòng mình |
Nhìn thì có vẻ đơn giản nhưng để làm được điều này thì cả một quá trình nổ lực cố gắng, đấu tranh và vượt qua.
2015, Mình bắt đầu chập chững bước vào thế giới của KDOL và mang theo những suy nghĩ: Chắc khó lắm, chắc không làm được đâu, thôi mình chỉ cần kiếm thêm 500,000₫/ tuần để tự lo cho mình là được, còn nếu tệ hơn nữa thì có gì ba má vẫn lo vì mình còn nhỏ!
Nhưng không biết từ khi nào có 1 hạt giống suy nghĩ " Bao lâu nữa sẽ cho ba mẹ về hưu? " được gieo vào lòng của mình.
Mình đã phải đấu tranh với những suy nghĩ tiêu cực " Ba Mẹ còn khoẻ để 2 ông bà tự lo là được rồi, Ba Mẹ phải có trách nhiệm lo cho mình chứ, ui mình lo cho mình chưa xong làm sao lo được cho Ba Mẹ.... " này mỗi giây, mỗi phút, mỗi ngày, Tháng và năm này qua năm kia để nuôi dưỡng hạt giống suy nghĩ này.
Và sau gần 5 năm để đấu tranh, nổ lực, vượt qua và điều này mình đã làm được!
Mình đã gánh được 1 phần nào cho ba mẹ mình đỡ cực, đỡ khổ hơn và yên tâm về phía mình
Cảm ơn KDOL tại Juupower đã giúp Dung có được những Kết quả để lo cho mình, gia đình mình và những người thân yêu❤️
Cảm ơn Diễn giả Thân Đức Hoà đã dạy em về những bài học tuyệt vời, những kinh nghiệm quý báu để em Phát triển bản thân và hoàn thiện bản thân mình mỗi ngày
Cảm ơn Mẹ Đại đã yêu thương, lo lắng, hỗ trợ, giúp đỡ chúng con và cho chúng con những bài học thực tế về cuộc sống. Mẹ dạy con phải Làm vì những điều lớn lao hơn đó chính là Lo cho Ba Mẹ, gia đình của mình.
Dạy con Thành nhân❤️
I Love Juupower
#JUUPOWER #OMP #KDOL #KIEMTIENTAINHA #INTERNETWORK #TRIEUPHUYVONNETHUYHOANG #DIENGIATHANDUCHOA #KIMDUNG #JUUVA